Là chuyên gia nail gốc Việt có ảnh hưởng tại Mỹ, Abbie Nguyễn được biết đến không chỉ nhờ tay nghề mà còn bởi gu thẩm mỹ độc đáo được giới thời trang đánh giá cao.
Giữa những dãy ghế salon, nơi mùi acetone và tiếng máy dũa móng vẫn đều đặn vang lên như tiếng nền quen thuộc của một ngành nghề âm thầm, ít ai nghĩ nơi đó lại có thể sinh ra một nghệ sĩ. Nhưng Abbie Nguyễn, một chuyên gia nail người Việt đang sống và làm việc tại Mỹ đã chứng minh cho điều ngược lại. Rằng cái đẹp, nếu có linh hồn, có thể bắt đầu từ một đầu móng tay.
Kẻ kể chuyện bằng móng tay
Abbie Nguyễn bén duyên với nghề nail không bằng những lý do cao siêu. Cô từng là một du học sinh loay hoay giữa các ngành học không tên, rồi đến với nghề nail một cách giản dị như một sinh kế, giống với hàng ngàn người Việt khác ở Mỹ. Nhưng khác số đông chỉ dừng lại ở một cái nghề, cô sớm nhìn thấy ở đầu móng tay một vùng đất chưa được khai phá, nơi thời trang, nghệ thuật thị giác và cá tính cá nhân có thể hòa làm một.
“Tôi không nghĩ mình là một thợ nail. Tôi là một người kể chuyện. Và móng tay là chất liệu đầu tiên tôi có trong tay”, Abbie Nguyễn tâm sự trong một buổi hội thảo về nghề tại TP.HCM.
Câu nói ấy khiến nhiều người im lặng. Không phải vì nó hoa mỹ. Mà vì nó đánh trúng điều mà ngành nail hiếm khi dám nghĩ đến. Rằng nghệ thuật không phải chỉ có trong gallery hay fashion week, nghệ thuật hoàn toàn có thể sống trong đôi bàn tay của một người thợ, nếu họ biết mình đang làm gì.
Không làm móng để ai đó “trông xinh hơn”
Tại Mỹ, cái tên Abbie Nguyễn là một trong những cái tên được yêu thích của cộng đồng thời trang underground. Những mẫu móng chrome bóng như gương, hình ảnh nail concept mang hơi thở Bauhaus, loạt bộ ảnh lấy cảm hứng từ điện ảnh noir… của nữ chuyên gia đều khiến giới quan sát phải để ý. Vượt khỏi khuôn khổ “nail art” theo nghĩa truyền thống, những tác phẩm của cô đã trở thành visual art, là tư duy thẩm mỹ được truyền tải qua hình ảnh siêu nhỏ trên nền sơn gel.

“Cái khó nhất là khi người khách nhìn xuống bàn tay mình và nhận ra: Đây chính là tôi”, Abbie Nguyễn chia sẻ. Cô không tạo ra sự dễ thương. Cô kiến tạo bản sắc. Và đó là điều khiến nữ chuyên gia trở nên khác biệt giữa một thị trường đầy tính cạnh tranh.
Một cuộc trở về không vì spotlight
Tháng 5/2025, Abbie Nguyễn bay từ New York về Việt Nam. Không họp báo, không fan meeting. Cô chỉ ngồi trong một podcast nhỏ cùng những người làm nghề tại TP. HCM để chia sẻ về những trải nghiệm làm nghề của mình tại Mỹ.
Trong buổi trò chuyện, Abbie Nguyễn không nói nhiều về kỹ thuật. Cô nói về giá trị thời gian, về sự kiệt sức của người làm nail, về cái giá của sự khác biệt, và cả những tổn thương từng khiến cô gần như gục ngã. Nhưng lạ thay, người nghe không cảm thấy nặng nề. Vì cuối mỗi câu chuyện, cô luôn để lại một điều gì đó nhẹ tênh. Như lời an ủi của một người chị không giỏi hô hào, chỉ giỏi ở khoảng lắng nghe.
Thương hiệu cá nhân: Được xây bằng tay trần
Trong thời đại influencer, nhiều người xây dựng hình ảnh cá nhân bằng cả ê-kíp và chiến lược truyền thông bài bản, Abbie Nguyễn lại chọn đi con đường đi chậm, bền, và thật. Từ những ngày đầu tiên đến nay, mạng xã hội của cô vẫn do chính cô quản lý, hình ảnh do bạn bè chụp, ảnh hậu kỳ do cô tự làm lúc nửa đêm, caption viết bằng tay run sau những buổi làm việc kéo dài mười tiếng. Và cũng chính vì tự làm nên mọi thứ về cô đều có hồn, có chất.
Bởi như Abbie Nguyễn từng nói: “Không ai cần biết bạn là ai, nếu bạn không dám định nghĩa chính mình trước”. Chính sự liêm chính ấy khiến thương hiệu cá nhân của nữ chuyên gia dù không ồn ào, nhưng vẫn vững chắc. Người ta theo dõi cô không vì trend mà vì cô không chạy theo trend nào cả. Cô làm việc cô tin, mặc đồ cô thích, nói điều cô thấy đúng, và lặng lẽ tạo nên ảnh hưởng.
Một nghệ sĩ không cần được gọi là nghệ sĩ
Nếu phải đặt một danh xưng, người ta có thể gọi Abbie Nguyễn là một nghệ sĩ thị giác, một nhà sáng tạo độc lập, một chuyên gia làm móng, một biểu tượng thời trang underground, hay một người kể chuyện bằng hình ảnh. Nhưng với chính cô, mọi thứ đều bắt đầu từ điều giản dị. Đó là sống tử tế với nghề, với khách hàng, và với chính mình.
“Mình không mới. Mình chỉ chọn đi một con đường mà… chưa ai đi đủ lâu”, Abbie Nguyễn tâm sự. Và có lẽ, chính sự dũng cảm đi lâu mới là thứ khiến cái tên Abbie Nguyễn không chỉ được nhắc đến, mà còn được nhớ đến lâu dài.